Người dịch: Whistle

“Không dám.”

Có lẽ là vì Thanh Tuyết, nên tâm trạng buồn bực của Từ Thường đã biến mất, gã ta tràn đầy năng lượng, thậm chí trong mắt còn tỏa sáng:

“Hai vị, mời.”

Tuy rằng Từ Thường chỉ là Phàm Giai, nhưng vì là người của Từ gia, nên những người mà gã ta tiếp xúc đều là Hắc Thiết, nên gã cũng không hề khúm núm.

Chỉ là thân phận đã khác biệt.

Bốn người lần lượt ngồi xuống, nâng ly chúc mừng, bầu không khí càng thêm ấm áp.

Đặc biệt là Thanh Tuyết, lúc mới gặp, nàng ta mặc áo trắng, anh khí bức người, có vẻ khó gần, nhưng lúc ngồi trên bàn rượu lại rất khéo léo.

Đặc biệt là thái độ của Thanh Tuyết đối với Từ Thường, lúc xa lúc gần, thỉnh thoảng lại cười duyên, gần như hút hồn Từ Thường.

“Từ khi bang chủ bỏ mạng, lòng người Thiên Hổ bang hoang mang, lại có sài lang nhòm ngó xung quanh.”

Tằng Tòng Long đặt chén rượu xuống, thở dài:

“Tục ngữ nói, “Đồng lòng, núi cũng dời”, mấy lão già chúng tôi đều biết, Thiên Hổ bang không thể nào tiếp tục loạn lạc như vậy. Phải nhanh chóng được xác định người làm bang chủ.”

Thái Tề, Từ Thường nhìn nhau mỉm cười.

Thiên Hổ bang bây giờ là một mớ hỗn độn, bọn họ là người ngoài, không biết rõ tình hình bên trong, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào.

Một mùi thơm thoang thoảng bay đến, Thanh Tuyết ngồi xuống cạnh Từ Thường, cười nói: “Thực ra, ứng cử viên bang chủ cũng chỉ có mấy người đó, chọn ai cũng như nhau, chúng tôi chỉ đang lo lắng bọn họ vì vị trí này mà xảy ra mâu thuẫn.”

“Đến lúc đó, người nhà đau buồn, kẻ thù vui mừng.”

Nói xong, Thanh Tuyết đưa tay cầm chén rượu, đưa đến bên miệng Từ Thường:

“Từ công tử, công tử nói có đúng không?”

Người đẹp ở bên cạnh, vươn tay là có thể ôm, hơi thở ấm áp gần như xuyên qua quần áo, tiếp xúc với da thịt, khiến cho Từ Thường nóng bừng.

Từ Thường liên tục gật đầu:

“Lời Thanh Tuyết cô nương nói rất đúng.”

“Tằng huynh.” Thái Tề vội vàng lên tiếng: “Đây là chuyện nội bộ của Thiên Hổ bang, chúng tôi là người ngoài, không tiện nhúng tay.”

“Thái huynh đệ quá lo lắng rồi.”, Tằng Tòng Long lắc đầu: “Ai làm bang chủ, đừng nói là Thái huynh đệ, cho dù là Tằng mỗ cũng không quyết định được, chỉ là không muốn trong bang lại xảy ra mâu thuẫn thôi.”

“Nếu như hai vị có thể nói giúp mấy câu…”

“Không được!”

“Không thành vấn đề.”

Từ Thường phất tay, cắt ngang lời Thái Tề:

“Chúng ta là người làm ăn, đương nhiên không muốn Thạch Thành hỗn loạn, nếu như có thể sớm giải quyết chuyện này, cũng sẽ thuận tiện cho sau này.”

“Thái thúc, ông nói có đúng không?”

Thái Tề sầm mặt.

Từ Thường nói thì hay, nhưng đến lúc đó, e rằng không chỉ như vậy, một khi đã tham dự, muốn rút lui chỉ là mơ tưởng.

“Chuyện này còn sớm.” Thanh Tuyết cười, rót rượu cho hai người:

“Không bao lâu nữa sẽ đến kỳ nghĩa vụ quân sự, trong khoảng thời gian này, cho dù là ứng cử viên bang chủ cũng phải tạm gác lại, đến lúc đó, có lẽ đã có quyết định rồi.”

“Lời Thanh Tuyết cô nương nói rất đúng.” Từ Thường gật đầu, theo bản năng, gã ta dựa vào Thanh Tuyết.

Hai người vai kề vai cười, khoảng cách ngày càng gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

“Uống rượu, uống rượu.”

Tằng Tòng Long giơ chén rượu, như thể không nhận ra:

“Nói ra cũng buồn cười, Cừu Ứng Thần, con trai Cừu phó bang chủ, cũng là đệ tử nội môn Huyền Thiên minh, chỉ là kẻ này vẫn luôn ở Thạch Thành, chưa từng có cơ hội thỉnh giáo cao nhân nội môn.”

“Thái huynh đệ, khi nào rảnh, hãy chỉ bảo một, hai.”

Cừu Ứng Thần…

Là một trong những ứng cử viên bang chủ lần này.

Thái Tề cau mày, định từ chối thì lỗ tai đột nhiên khẽ động.

“Hả?”

Thanh Tuyết cũng dừng lại, vẻ mặt đang cười nói vui vẻ với Từ Thường cũng trở nên nghiêm túc, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ nghi ngờ, nàng ta nghiêng đầu, nhìn ra ngoài:

“Hình như…”

“Rầm!”

Tiếng động trầm đục vang lên, Tằng Tòng Long đột nhiên đập bàn, đứng dậy, kình phong đánh về phía cửa sổ, cửa ra vào, giấy cửa yếu ớt bị xé nát, Tằng Tòng Long trừng mắt, quát lớn ra ngoài:

“To gan, vậy mà dám đến đây gây chuyện!”

“Vù…”

“Phụt!”

“Loảng xoảng…”

Từng tiếng động kỳ lạ từ bên ngoài vang lên, âm thanh phát ra từ bốn phương tám hướng, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết, khiến cho mấy người trong phòng biến sắc.

Trong mắt bọn họ là sự kinh ngạc, còn trong lòng lại là lửa giận.

Nơi này là Thạch Thành.

Mấy người bọn họ là nhân vật hàng đầu trong thành.

Vậy mà lại có người dám đến đây gây chuyện?

“Thanh Tuyết!”

Một giọng nói khàn khàn theo gió truyền đến, lúc đông lúc tây, khiến người ta khó lòng phân biệt được vị trí: “Giết người của Huyết Đằng lâu ta, lấy đồ của bọn ta, còn muốn chạy trốn, thật sự cho rằng trở thành Hắc Thiết là có thể làm càn rồi sao?”

“Huyết Đằng lâu?”

“Sao có thể?”

Mấy người biến sắc, lần lượt nhảy ra ngoài.

Trong sân…

Không biết từ lúc nào, hộ vệ được bố trí ở bên ngoài đã biến thành thi thể, hộ vệ còn lại đang bị rất nhiều người áo đen vây công.

Những người áo đen này thủ đoạn độc ác, chỉ công, không thủ, người nào người nấy đều liều mạng, cho dù bị chặt đứt cánh tay cũng không kêu la, bất chấp bị thương nặng cũng phải chém đối phương một nhát.

Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, cho dù hộ vệ có thực lực mạnh hơn cũng không phải là đối thủ.

Từng người, từng người, bỏ mạng.

Chỉ trong chốc lát.

Hà Bạn cư đã ngập trong thi thể, mùi máu tanh nồng nặc.

“Ám vệ Huyết Đằng lâu!”

Thủ đoạn này khiến Tằng Tòng Long căng thẳng, ông ta lóe lên, lao vào chiến trường.

“Vèo!”

Một bóng đen từ trong góc tối lao đến, vung hai nắm đấm trên không trung, quyền ảnh “trùng trùng”, đánh Tằng Tòng Long ngã xuống đất.

“Hắc Thiết!”

Thái Tề, Thanh Tuyết nheo mắt, định ra tay, nhưng lại đồng thời dừng lại.

Một luồng sát khí lạnh lẽo từ xa bao phủ.

Sát khí như thực chất, lạnh thấu xương, cỏ cây xung quanh lập tức đóng băng, trong cảm nhận, ánh sao trên bầu trời đêm như thể cũng ảm đạm.

Còn có cao thủ!

0.85441 sec| 2404.648 kb